“Chúng ta nguyện ý nghe theo phân phó của Cố công tử, mong Cố công tử có thể nể tình mấy ngày nay tha cho Trọc tộc ta một con đường sống.”
Vài tên trưởng lão Trọc tộc trước đây đã bái phỏng Cố Trường Ca, khóe miệng dấy lên sự chua xót, cả đám ai mặt nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn thần phục.
Thời đại trước kia, bọn họ tâm cao khí ngạo cỡ nào, tung hoành rất nhiều vũ trụ thời không, thiên hạ vô địch. Song khi ở trong tay cường giả chân chính, sinh tử của bọn họ chỉ là thứ tùy ý nắm bắt được.
Điều này khiến cho trong lòng bọn họ đều sinh ra từng nỗi chua xót và bất lực, cùng với càng nhiều sự buồn bã bất đắc dĩ.
Trong mắt tu hành giả và sinh linh tại Tiên Linh văn minh, bọn họ là tồn tại đứng sừng sững ở đỉnh phong, nhưng mà bây giờ có khác gì thịt cá trên thớt đâu chứ?