Đây là lần đầu tiên Mộc Yên nói cho người khác biết những việc bi thảm nàng đã trải qua trong quá khứ, nàng cũng không biết vì sao mà bản thân vô cùng yên tâm về Cố Trường Ca.
Sau khi nói ra những lời này, tâm trạng cả người nàng dường như cũng tốt hơn rất nhiều, có loại cảm giác quét sạch tất cả trầm tích đã đọng lại rất lâu trong lòng.
“Chuyện trước kia đều đã qua rồi, thật ra ta cũng biết khi đó mẫu thân không quá yêu thích ta, nhưng dù sao mẫu thân cũng nuôi dưỡng ta, sau này còn chưa từng vứt bỏ ta.”
Mộc Yên nở nụ cười, mặt mày sáng lạn, nàng khôi phục lại hình tượng hoạt bát sáng sủa trước sau như một.
Cố Trường Ca nhìn liếc nhìn Mộc Yên, suy nghĩ chốc lát rồi vươn tay ra xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Đúng là một cô nương ngốc khiến người ta đau lòng.”