“Nghĩ đến cũng đúng, tất cả những chuyện này không thể hoàn toàn là trách nhiệm của Trọc Ô trưởng lão được, nữ nhân này xưa nay tâm kế thâm trầm, biết rõ Trọc Ô trưởng lão có thân phận tôn quý, bấy giờ mới nói dối lừa gạt Trọc Ô trưởng lão, bái ngươi làm sư phụ.”
“Hơn nữa Trọc Ô trưởng lão cũng bị nàng ta che giấu mà thôi.”
Nghe thấy những lời này, mấy vị trưởng lão thuộc Vĩnh Hằng thần tộc cũng biết lựa chọn của Trọc Ô trưởng lão. Thái độ của bọn họ đã trở nên hòa hoãn hơn, sau đó gật đầu phụ họa nói.
“Đúng vậy, việc này quả thật không trách Trọc Ô trưởng lão được, khi ấy nàng cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà thôi.”
Những người còn lại thấy thế đều nhốn nháo lên tiếng phụ họa theo, trong lời nói đều là oán hận và trách chứ Mộc Yên, nhìn sự thay đổi chóng vánh của của mọi người, Mộc Yên vẫn giữ nét mặt bình thản, trong lòng lại rất muốn bật cười, có điều ý cười này cũng dần dần biến mất, trở nên hờ hững lạnh lùng.