“Nhưng bây giờ mình không thể chết được, thù cha còn chưa kịp báo, những khuất nhục mà năm ấy mẫu thân phải chịu còn chưa trả lại đủ cho tộc kia.”
“Trước khi lâm chung mẫu thân còn dặn dò mình chăm sóc tốt cho đệ đệ.”
Mộc Yên nhìn người đẹp đến tuyệt sắc khuynh thành trong gương, ánh mắt có hơi hoảng hốt. Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy dáng vẻ của mình như thế.
Trước đây khi hành tẩu bên ngoài, nàng đều không để lộ mặt thật của mình, luôn luôn dịch dung. Bởi vì tư sắc của nàng rất dễ gây nên rất nhiều phiền phức không đáng có.
Giống như bây giờ đây, sau khi khôi phục chân dung, nàng còn có chút không kịp thích ứng.