“Lão tổ, nàng ta ở đây.” Trọc Lăng dẫn đường phía trước, liếc mắt nhìn Mộc Yên, gương mặt tràn ngập vẻ kích động.
Trọc Ô bước tới, nàng đứng ở bên ngoài lồng giam lạnh lùng nhìn Mộc Yên, trên khuôn mặt lóe lên nụ cười lạnh.
“Bản tôn đã nói rồi, trên trời dưới đất, hay là bích lạc hoàng tuyền, thì trên thế gian này không ai có hể cứu được ngươi, nếu đã dám giết hậu bối của bản tôn, thì ngươi nên có giác ngộ của ngày hôm nay.”
“Ngươi đã đi đến bước này thiên phú quả nhiên không tồi, cũng can đảm lắm đấy, chỉ tiếc ngươi giết kẻ không nên giết, để bản tôn nghĩ xem đã, nên tra tấn ngươi thế nào nhỉ?”
Nàng đứng ở nơi đó nhìn xuống Mộc Yên, trong mắt có vô số dị tượng khủng bố đang bốc lên biến hóa, nguyệt hủy tinh trầm, đại vũ trụ sụp đổ nứt ra.