“Trong tu hành ta có cảm giác quần tinh ảm đạm, khí thế rất dữ dội, duy chỉ có tinh tượng của Hồn tộc và Trọc tộc là có sự thay đổi, e rằng lần này Tiên Linh văn minh sẽ nghênh đón đại biến, đối với Hồn tộc ta mà nói, cũng không biết là phúc hay họa, là quần tinh ảm đạm, hay là khí thế thịnh vượng, một bước lên mây…”
“Ba ngày sau, tộc nhân biểu hiện xuất sắc trong tộc theo ta ra ngoài, đi tới Trọc tộc.”
Hồn Nguyên Quân mặc áo xám, khuôn mặt bình thản, xương gò má rất cao, ánh mắt hắn đảo qua một đám tộc nhân của Hồn tộc trước mặt, thản nhiên mở miệng nói.
Mà sau khi nói xong, thân ảnh hắn xoạt một tiếng, cứ thế biến mất trong hư không.
Tất cả tộc nhân của Hồn tộc ở đây nghe vậy lại chấn động, gương mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ.