Chử Luyện nhìn Linh Hoàng trước mắt đã lâu không gặp, tâm tư vốn có chút rung động lại thoáng cái phai nhạt xuống.
Hắn biết rõ bây giờ mình đã không có đường từ chối nữa, sau khi bản thân ký cái gọi là khế ước với Cố Trường Ca, thì hắn nhất định phải làm việc dựa theo yêu cầu của hắn.
Bổng lộc và tài nguyên tu hành kia đâu phải thứ dễ lấy như vậy, huống chi chuyện này cũng không phải bảo hắn vi phạm đạo nghĩa của mình.
Sau khi để lại mấy kiện bảo vật, Linh Hoàng liền rời đi.
Sự không cam lòng và hàng ngàn phẫn nộ ở trong lòng Chử Luyện hết lần này tới lần khác không cách nào phát tiết.