Rất nhanh sau đó, dưới sự hướng dẫn của mấy thị vệ ở Vô Quy thành, Thanh Phong đi tới một tòa cung điện vô cùng rộng lớn nhưng lại an tĩnh.
Ở tận cùng bên trong có tầng tầng vải mành rũ xuống, giống như vụ khí phiêu đãng, trong không trung tràn ngập hương thơm của thảo dược.
Một lão nhân vô cùng gầy yếu khoác cẩm y mềm mại nằm ở nơi đó, bàn tay nhỏ gầy tựa như một cành cây khô lộ ra bên ngoài, khí tức hết sức yếu ớt.
Giống như ngọn nến le lói trước gió.
"Sư..."