"Ngươi thực sự không thay đổi chút nào, trước sau như một vẫn không kín miệng."
Cố Trường Ca mỉm cười, đưa tay ra đỡ nàng.
Nhưng hắn cũng không biết có phải Vương Tử Câm cố ý hay không, nàng thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn, sau đó đôi tay ngọc quấn lấy cổ hắn giống như một món trang sức.
Hương thơm tao nhã dễ chịu xen lẫn mùi rượu không ngừng phả tới trước mặt hắn.
Cố Trường Ca cúi đầu nhìn lại, bỗng nhiên ánh mắt thâm sâu, cũng không ngờ trăm năm sau khi gặp lại "đồng hương" Vương Tử Câm thì bọn hắn lại ở trong tình huống như vậy.