Ánh lửa sáng chói, chó sủa không ngừng, tất cả thôn dân đều giống như bị trúng định thân phù không thể động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn hai người bỗng nhiên hiện ra từ không trung.
Đối với bọn họ mà nói, hành động như vậy không khác gì những quỷ thần trong truyền thuyết từ trên trời giáng xuống, tiện tay mà dừng lại.
“Xem ra ngươi rất hứng thú với đứa bé này.”
Đại cung chủ Tiên Cung mặc một bộ y phục màu xanh như được ánh trăng điêu khắc mà thành, đẹp đến mức không chân thật. Nàng nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói như tiếng trời, ánh mắt của nàng nhìn đến đứa bé Cố Trường Ca đang ôm.
“Chỉ là thấy nàng và ta có duyên.”