Thiền Hồng Y không nhiều lời, thay đổi một vị trí ngồi cho thoải mái, không ngồi xếp bằng như lúc nãy nữa, Nàng nhẹ nhàng vung tay qua bàn thạch, bỗng nhiên chút hương trà ít ỏi đã biến thành một ấm trà nóng thơm ngát.
“Gặp lại lão bằng hữu cũng không có trà ngon để thết đãi.”
“Ngươi cứ tùy tiện đi.”
Vừa dứt lời, nàng lại ôm lấy đầu gối rồi đặt cằm lên như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Đào Yêu ngồi lên thạch dực, tự rót cho bản thân một chén trà rồi nói.