Vào giờ khắc này, Minh Vương cảm giác toàn thân phát lạnh, tay chân phát lạnh, sau khi thấy rõ chân tướng thì ngay cả dũng khí để nói chuyện cũng không có.
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an, không còn ngạo nghễ tự tin như vừa nãy nữa.
“Xem ra người đã nhận ra.”
“Nếu ngươi đã biết rõ ta là ai, vậy thì cũng hiểu vừa nãy ta cũng không phải nói đùa với các ngươi.”
Cố Trường Ca vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó Bát Hoang Ma Kích quét qua.