"Dõi mắt nhìn ra xa thì hết thảy đều xa vời, chư thiên mênh mông, ta cảm thấy mình thật sự hoàn toàn cô quạnh trên thế gian này...”
"Mênh mông bao người nhưng lại không có ai sóng vai cùng ta.”
Cố Trường Ca than nhẹ trong lòng, đứng ở trên Thần quốc, ánh mắt hắn từ từ đảo qua.
Trên khuôn mặt tuấn tú như tiên, thần sắc không thay đổi chút nào, giống như mặt biển không một gợn sóng. Không người nào có thể thấy được trong mắt hắn chứa đựng những gì, không ai đoán được suy nghĩ của hắn.
Ngay khi mà ánh mắt của hắn quét đến, những người quen trước kia, những kẻ cùng thế hệ đã từng giao thủ với hắn đều không nhịn được rũ xuống, mang theo vẻ e ngại và sợ hãi.