“May là ba miệng giếng tổ này chưa nứt vỡ hoàn toàn, có một miệng trong đó gần như còn hoàn chỉnh.”
Ánh mắt Cố Trường ca khẽ động, chú tới tới cảnh tưởng ở sâu bên trong.
Ba miệng giếng tổ lơ lửng giống như ba vành mặt trời huy hoàng chiếu rọi quang hoa rực rỡ chói mắt.
Trong đó có một miệng đã sụp đổ thành nhiều mảnh vụn bắn tung tóe ra ngoài, vô thanh vô tức bị chôn vùi trong hư không, hóa thành một loại phù văn vụn vặt nào đó.
Nếu không thu thập đúng lúc thì e là sẽ biến mất không còn một mống.