Cây đào ở cửa thôn trông rất rêu rao, cánh hoa óng ánh yêu diễm theo làn gió nhẹ rụng xuống lả tả.
Màn đêm dần buông, bên đống lửa lờ mờ, Cố Tiên Nhi uống không ít rượu liền lộ ra thần thái hồn nhiên, kéo tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn hơn tuyết không tỳ vết xé thịt của những hung thú kia mà ăn. Đâu còn bộ dạng thanh lãnh như tiên hiển lộ trước thế nhân thường ngày.
Trong đôi mắt to có thủy quang liễm diễm phản chiếu ánh lửa, cũng chiếu đến khuôn mặt của Cố Trường Ca.
Nàng ngơ ngác nhìn Cố Trường Ca, tựa hồ như nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc.
“Cố Trường Ca, về sau không cho phép ngươi lại khi dễ ta…”