Tuy nhiên khi thiếu nữ định bước lên vài bước thì lại không cẩn thận động tới vết thương, đau đến mức mặt mũi tái nhợt, suýt nữa thì ngã nhào xuống mặt đất.
“Ta đã nói ngươi bị thương rất nặng…” Cố Trường Ca bất đắc dĩ thở dài.
Thiếu nữ hơi cau mày che vết thương, tiên huyết lại thấm ra ngoài, hỗn hợp có không ít bùn và vết bẩn, trước mắt nàng trở nên tối sầm.
Thực sự nàng không thể chạy trốn được nữa. Nếu còn cố sức trốn đi, chẳng cần đám thợ săn kia đuổi kịp, nàng đã chết vì thương thế quá nặng rồi.
Nghĩ vậy, thiếu nữ trầm mặc lại. Nàng vẫn chưa tìm được phụ thân, cũng chưa kịp trở về giao phó cho mẫu thân.