TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1614: Trói buộc Chưởng Thiên Kiếm với bản thân

Thác Bạt Tiêu Dao giấu tài hơn hai mươi năm, trên Đại hội đi săn lại tỏa ra hào quang rực rỡ, trở thành tuổi trẻ Chí Tôn sánh ngang với Nhị hoàng tử, trong lúc nhất thời phong quang biết bao khiến vô số người hâm mộ. Nhưng mà trong nháy mắt hắn đã rơi xuống thần đàn, trở thành tù nhân, bây giờ ngay cả cửa ra vào cực kỳ náo nhiệt trước kia của Thác Bạt phủ cũng có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa, vô cùng vắng vẻ. Biến hóa khác nhau một trời một vực này khiến rất nhiều người thổn thức không thôi. Việc Thác Bạt Tiêu Dao tuyên bố trong lòng ngưỡng mộ Trưởng công chúa Du Phi Nhã lập tức cũng được coi như một trò cười khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười. Có người biết chuyện lại truyền ra ngoài một câu nhận xét thật đáng xấu hổ mà Cố Trường Ca đã nói trên bữa tiệc.

Câu nói đó thể hiện sự thất vọng vô cùng lại khiến rất nhiều người cảm động theo. Rõ ràng trước mắt có cơ hội có thể một bước lên trời nhưng Thác Bạt Tiêu Dao hắn lại cứ thế mà cự tuyệt. Đây không phải ngu xuẩn và thật đáng xấu hổ thì là cái gì? Mà ngay lúc ngoại giới đang nghị luận ầm ĩ thì thiên lao nằm sâu trong Đại Du Hoàng Đô lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh. Thân hình Thác Bạt Tiêu Dao kiên cường, khuôn mặt cứng rắn, nhắm mắt ngồi xếp bằng trong phòng giam, tựa hồ có vẻ mắt điếc tai ngơ với rất nhiều sự việc ở ngoại giới. Một tia kiếm ý lượn lờ trên người hắn, trong thoáng chốc có ngàn ngàn vạn vạn đạo kiếm khí đang đan xen khiến cho da thịt người ta đau nhức. Đã làm người mấy đời rồi nên khi hắn biết được bản thân gần như hoàn toàn không có khả năng chạy khỏi thiên lao. Biện pháp duy nhất chính là đợi Du hoàng hết phẫn nộ rồi thả hắn ra hoặc mấy người phụ thân và Du Phi Nhã nghĩ được biện pháp cứu hắn. Cho nên Thác Bạt Tiêu Dao không phản kháng, cũng không hề có ý định đào tẩu. Mặc dù thiên lao phòng thủ nghiêm ngặt nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng. Với thực lực của Cố Trường Ca, nếu muốn lẻn vào nơi đây thì sẽ vô cùng dễ dàng. Rất nhiều thị vệ ngục tốt ở bên ngoài, thậm chí là đủ các loại trận văn cũng chỉ là thùng rỗng kêu to với hắn. Mà đúng lúc này, Thác Bạt Tiêu Dao lại cảm thấy đột nhiên hư không trước mắt truyền đến dị động, hắn mở to mắt, một vòng kiếm ý rực rỡ thoáng qua trong mắt, thần sắc cũng trở nên vô cùng kiêng kị. Vù!

Tầng sóng ngân sắc khuếch tán, hư không sụp đổ, một bóng người mảnh khảnh tựa như thần linh bước ra từ trong đó. “Cố Trường Ca!” Thác Bạt Tiêu Dao gần như là gằn từng chữ từ trong miệng để nói ra cái tên này. Từ lúc hắn sống lại một đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cứ như thế đối mặt với đại cừu nhân của chính mình, sâu trong mắt hắn ẩn chứa cừu hận khó có thể che giấu.

“Thực ra ta rất tò mò. Tại sao ngươi lại có địch ý với ta sâu như vậy? Theo lý mà nói thì dường như chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây.”

Giữa hư không nứt ra một cánh cửa, Cố Trường Ca toàn thân bạch y bước ra từ trong đó.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất