Vù một chút!
Cố Tiên Nhi cảm giác đầu mình có chút trống không, thân thể ngày thường khủng bố, bây giờ lại không phát huy được nửa điểm khí lực, tay chân cũng có chút như nhũn ra.
"Ngươi thả ta ra."
Nàng rất nhanh kịp phản ứng, trừng mắt với hắn, nhớ tới lời hắn vừa mới nói, lại không nhịn được phát ra âm thanh hừ hừ từ trong lỗ mũi.
"Không phải mới vừa rồi còn trào phúng quở trách ta sao? Thật là miệng nói một đường mà trong lòng lại nghĩ khác… "