Sương mù Hỗn Độn bao phủ trên quảng trường, Tiêu Dương bị Cổ Vô Địch giẫm dưới lòng bàn chân, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy uất ức và phẫn nộ, máu me khắp người, vô cùng chật vật.
Hắn rất cố gắng lại không thể ngẩng đầu lên được, thương thế của hắn rất nặng, từng tia sáng màu xanh lan ra bên ngoài thân thể hắn như muốn lan ra khởi da thịt.
Vào lúc này, huyết mạch chi lực của hắn bị đè ép đến cực hạn, đang tự động khôi phục, có một loại sức mạnh mênh mông giống như muốn xông ra khỏi cơ thể.
"Chẳng lẽ bây giờ Nhị Sơn Chủ không thể chấp nhận sao?"
Mà hiện tại, vẻ mặt của Cổ Vô Địch có một tia hoảng thần, có điều rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ tự nhiên, sau đó buông Tiêu Dương ra, bước nhanh tới, trên mặt còn mang mấy phần cười lạnh nói.