Cố Trường Ca bình thản cười cười, hắn đứng ở giữa hồ, dưới chân dường như có ánh sáng đại đạo vô hình hiển hiện.
Hắn từng bước từng bước đi lên bờ, đồng thời duỗi tay thăm dò, ầm ầm rung động, hướng về phía Thái Thượng Đồ đang ở trên không trung, bắt lấy.
Trước đó Thái Thượng Đồ vô cùng bạo động, có năng lượng kinh khủng đan xen, nhưng hiện tại nó lại rất dịu dàng ngoan ngoãn, lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời.
Nhưng khi Cố Trường Ca đưa tay ra chuẩn bị thăm dò thì từng tia thần quang đen trắng xuất hiện, đạo tắc lấp lóe, khiến một chưởng kia của hắn bị ma diệt.
Cảnh tượng ấy làm cho Sở Hảo cảm thấy yên tâm hơn một chút, hắn lập tức nhịn không được cười nhạo một tiếng: “Trường Ca thiếu chủ, ngươi từ bỏ đi, Thái Thượng Đồ là bảo vật của ở Thái Thượng động thiên, nó thuộc về ta, không phải là vật mà một người ngoài như ngươi có thể lấy đi được.”