Cố Trường Ca quay trở lại sân của mình, hắn tế ra mấy đạo phù văn đánh vào những khoảng không gần đó, phòng ngừa có người nhìn trộm. Lúc này, hắn mới ngồi xuống xếp bằng. Một luồng kim sắc quang hoa từ trong mi tâm hắn hiện lên, sau đó một pho tượng người tí hon màu vàng đi ra ngoài, quang hoa mịt mờ, nhìn giống hắn như đúc, nhưng lại rất lạnh lùng. Trong tay áo của người tí hon cũng có kim sắc ẩn hiện, quang hoa lấp lóe, phong mang tuyệt thế.
Mang theo Nguyên Thủy Chân Vũ! Rất nhanh, pho tượng tí hon màu vàng này bước vào trong hư không, xoay người một cái đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này Cố Trường Ca mới mở to hai mắt, ánh mắt có vẻ hơi suy nghĩ. Hắn cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện ra nguyên thần của mình, dù sao thì hắn rất tinh thông không gian chi lực. Chỉ cần ở Huyền Không Tự không có tăng nhân nào am hiểu đạo này, đương nhiên không thể tìm ra tung tích của hắn. Nhưng để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn nên dùng bí pháp để che đậy khí tức lại. Hôm nay, khi vừa bước vào Huyền Không Tự, Cố Trường Ca đã cảm giác được có người đang nhìn mình, nhưng khi hắn nhìn lại thì đối phương cũng thu hồi ánh mắt. Đây là một người có tu vi cao thâm, rất cường đại, cho nên hắn vẫn phải đề phòng một chút. Cố Trường Ca muốn biết chuyến này Kim Thiền Phật Tử đến Táng Ma Uyên có mục đích gì, nếu mục đích của đối phương giống với hắn, vậy thì hắn không có hứng thú.
Hắn đi xuống Táng Ma Uyên, rất có thể là vì tìm kiếm vật nào đó. Nhiều năm trước, Kim Thiền Phật Tử cũng đã từng xuống đó một chuyến, nghe nói là hắn suýt chút nữa thì đã chết trong đó.
Bây giờ, sau nhiều năm, phong ấn đã được nới lỏng, bên trong Táng Ma Uyên trở nên hỗn loạn, trái lại đây lại là cơ hội tốt để đục nước béo cò. Nếu đúng như vậy, vừa khéo Cố Trường Ca có thể tìm người cõng nồi. Khi đó phong ấn ở Táng Ma Uyên bị phá vỡ, Kim Thiền Phật Tử chịu oan cũng là phù hợp. Ngay lúc này, bên trong một Thiên Điện cách thiền viện này không xa.
Đèn đuốc sáng trưng, phật quang chiếu rọi lên bốn vách tường, từng chuỗi phật châu dưới ánh đèn chiếu sáng càng lập lòe. Một lão tăng có cặp lông mày trắng noãn như tuyết rũ xuống đất, lúc này hắn đang ngồi gõ mõ. Trên con cá gỗ ở đây, phật âm ẩn chứa ý vị khó nói nên lời, không nhanh không chậm, như thể rơi xuống giữa trời đất. Kim Thiền Phật Tử đứng đằng sau lưng hắn, sắc mặt bình tĩnh. “Tâm ngươi đang loạn.”