Khương Vân cũng không bởi vì bất kỳ lời nói nào của Diệp Vô Đạo mà động dung, chỉ gật đầu: “Ngươi có suy nghĩ như vậy, ta cũng cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi ta giao con gái của mình cho ngươi, nếu ngươi dám để cho nó có nửa phần ủy khuất, cho dù phụ thân của ngươi có ở đó, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Nói xong, ông liền phất tay đưa Diệp Vô Đạo ra ngoài Vị Ương điện.
Diệp Vô Đạo còn muốn nói rất nhiều thứ nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trên gương mặt chỉ toàn là ý cười và sự mừng rỡ ngoài ý muốn.
Trên bậc thang bạch ngọc đằng xa, một bóng người thon dài, mảnh khảnh duyên dáng bước đến.
Nàng rất đẹp, mặc một chiếc váy lụa trơn màu trắng như trăng trải dài trên sàn, đường cong uyển chuyển, mái tóc như mây, một bên cài trâm, gương mặt trắng muốt óng ánh như sứ hiện lên sự bình tĩnh, phong hoa tuyệt thế.