Trần Nghi sống qua năm tháng dài đằng đẵng, nổi tiếng là thạch mỹ nhân của Tà Nguyệt Tông, nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi nàng là tiểu nha đầu.
Trên gương mặt diễm lệ thanh lãnh của nàng không khỏi ngây ra, đứng ngẩn người ở đó.
Nữ nhân váy đỏ vẫn che miệng cười như cũ. Diện mạo bề ngoài của nàng tinh xảo, tư thái thon dài thướt tha, nửa nằm nửa ngồi trên một hòn đá, gần với công tử trẻ tuổi kia nhất.
Trần Nghi bước đến gần, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt trên người nàng. Đó là một loại khí tức giống như hoa sen, hoặc cây cối hoa cỏ đọng tuyết, rực rỡ chói lọi.
“Tiểu nha đầu xưng hô như thế nào? Tư sắc ngược lại có mấy phần rất ổn.”