“Tối hôm qua ngươi kiệt sức, bây giờ không nên lộn xộn, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Đã nói nhãi con ngươi đừng có gây rắc rối nữa, tối hôm qua là do Tiểu Điệp cô nương đích thân đưa ngươi về đây từ Thánh Tổ Sơn, Thanh tiên tử còn cố ý dặn dò ta làm cho ngươi chút linh dược tiên tài để ngươi ăn bồi bổ...”
Một mùi thuốc nồng nặc đột nhiên xộc vào, một lão giả không quá lớn tuổi bưng một chén thuốc bước vào, vừa đi vừa tức giận trách mắng.
“Gia gia...”
Nhìn thấy Chúc lão, Chúc Huyền có chút ngượng ngùng gãi gãi ót, nhưng khi hắn nghe thấy câu sau của Chúc lão, trên mặt liền lộ ra vẻ bất ngờ và kinh hỉ.