Đương nhiên, Tử Vân Xuyên cũng không biết chuyện Tử Tố Tố vụng trộm tu hành công pháp cấm kỵ. Loại chuyện này Tử Tố Tố cũng không dám để lộ ra ngoài, nếu đến lúc đó bị tra được, nàng cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đem nuốt xuống tội danh này.
Diệp Tố Y cũng coi như là một trong số ít những người ở Tử Tiêu Sơn biết Tử Tố Tố tu hành công pháp cấm kỵ. Nhưng nàng cũng không biết loại chuyện này dây dưa rất lớn, không dám tùy ý nói ra.
“Ta đã biết, làm phiền Vân Xuyên biểu ca nói cho ta biết những thứ này, Tử Tiêu Sơn quy củ sâm nghiêm, Tố Tố biểu tỷ nên phải chịu hình phạt gì, Tử Tiêu Sơn hẳn là rõ ràng hơn ta.” Diệp Tố Y nhẹ nói.
Vừa rồi lúc ở nghị sự đại điện, nàng đã gặp được người đích mẫu tiện nghi kia của mình. Ngày xưa đoan trang uyển bao nhiêu thì lúc đó sắc mặt lại trắng bệch, vô cùng khó coi bấy nhiêu.
Ánh mắt Diệp Tố Y giao nhau một cái với ả ta , liền dời đi, không muốn cùng ả tiếp xúc thêm. Vị đích mẫu này nhìn như đoan trang hiền lương, kì thực rất nhiều chuyện Tử Tố Tố làm đều được ả ta ngầm đồng ý.