“Ca ca…”
Cảnh Tiêu cũng đang vô cùng lo lắng siết chặt đôi tay ngọc, không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cuối cùng, bọn họ cũng nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc đầy bụi đất, vô cùng chật vật trong rất nhiều thân ảnh hoặc là đang lao ra bên ngoài, hoặc là bị nổ tung mà văng ra.
“Hạng Nhi…”
“Ca ca…”