Giọng nói đó vang vọng khắp toàn bộ không gian hư vô, tựa như một tia sét đánh xuống, liên tục nổ vang.
Sâu bên trong bóng tối, một luồng rồi lại thêm một luồng sáng màu vàng kim tựa như những đường vân dày đặc, kéo dài xuất hiện, hướng về nơi chìm chìm nổi nổi giữa con suối kia.
Nhục thân Lăng Ngọc Linh ngồi xếp bằng ở nơi đó, động tĩnh khẽ xuất hiện. Từ một nơi sâu xa nào đó lại hiển hiện một loại vĩ lực như muốn chân linh đã bị tiêu tán trong vùng không gian này của nàng phải tụ về, tiếp dẫn vào bên trong xác thịt.
Chỉ là cỗ lực lượng này quá yếu ớt, hoàn toàn không đủ để làm được tất cả những việc đó, khiến nàng mở mắt ra cũng không được.
Trong bóng tối, chân linh đang tiêu tán của Lăng Ngọc Linh cũng phát ra tiếng thở dài yếu ớt.