Sau khi Sở Bạch vực dậy một cách mạnh mẽ, tất nhiên đã khiến tất cả tộc nhân từng giễu cợt, xem thường hắn trước đây phải trả cái giá đắt. Bây giờ hắn đã là tồn tại cấp bậc Lão tổ của Sở gia Huyền La thành.
Đương nhiên, nếu không phải do lần này tâm huyết dâng trào, dự cảm được Sở gia sẽ có cơ duyên gì đó đang chờ đợi hắn thì Sở Bạch đã chẳng trở về và giảng đạo cho rất nhiều tộc nhân.
“Nhớ ngày ấy ta còn ở nơi này nghe trưởng lão giảng đạo, muốn bước lên con đường tu hành, thế mà chỉ chớp mắt đã mấy chục vạn năm trôi qua. Những người cùng thế hệ khi ấy đã chết từ lâu, còn ta đã trở thành nhất đại Tiên Vương, có hy vọng cô đọng được Chuẩn Tiên đế chi quang.”
Sở Bạch nhìn xuống những khuôn mặt có vẻ non nớt ở bên dưới, trong lòng thầm cảm khái, thổn thức không thôi.
Thời gian vô tình đã giết chết bao nhiêu thiên kiêu, chôn vùi bao nhiêu là hồng nhan. May mà hắn không giống như những người bình thường khác, hắn có một loại thiên phú đặc biệt, có thể nhìn thấy cơ duyên, thường hay chiếm được tiên cơ. Dù cho đó là cơ duyên vốn thuộc về người khác, hắn cũng có thể cướp đoạt vào tay, âm thầm cắt đứt.