“Ôi chao, đây không phải là Vương Hạc chưởng môn sao? Ngọn gió nào đưa ngươi đến đấu trường của ta thế?”
Vương Hạc nghe được giọng nói kia cũng tỉnh táo lại, gương mặt hắn mang ý cười nhìn lại.
“Đã lâu không gặp, Hồng Côi tiền bối vẫn giữ phong thái động lòng người như xưa.”
Hắn lên tiếng mỉm cười nói, mà một đám trưởng lão, đệ tử của Thập Hoang môn đều đồng loạt đứng dậy chào hỏi, nét mặt lộ ra vẻ tôn kính.
Tuy nữ tử trước mắt này nhìn như tuổi trẻ, nhưng thật ra tuổi tác đã rất lớn, ngay cả Vương Hạc khi đứng trước mặt nàng cũng phải xưng hô bằng tiền bối.