Trong sơn cốc hoàn cảnh thanh nhã, cảnh sắc duyên dáng, tử hà dãy núi nơi xa, đằng tùng treo nham thạch, sương trắng nhàn nhòa lơ lửng tựa như tiên cảnh.
Chử Luyện ngơ ngác tại chỗ, hắn liếc nhìn bóng dáng tinh tế kia, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Trước kia không phải hắn chưa từng ảo tưởng dưới mạn che trắng kia sẽ là một dung nhan xinh đẹp động lòng người cỡ nào, nhưng vào lúc thực sự nhìn thấy, hắn mới phát hiện ra thần sắc mông lung phối hợp với khuôn mặt tròn trịa không tỳ vết kia, đúng là mỹ lệ tựa mộng ảo.
Loại mỹ lệ này làm cho người ta nhịn không được muốn đắm chìm trong đó, mãi mãi không muốn tỉnh lại.
“Linh Hoàng cô nương…”