"Ta phải đi rồi."
Đạo sĩ điên cũng không để ý tới thôn dân đi ngang qua bên cạnh, dường như còn đang lẩm bẩm.
Tiếp theo, hắn há miệng phun ra một ngụm bạch sắc phi luyện, hóa thành một thanh tiểu kiếm to bằng bàn tay, vừa đón gió liền tăng lên trong nháy mắt, sau đó rơi vào hư không.
"Lão đạo cũng đi…”
Dứt lời, thân ảnh hắn nhảy lên, khoanh tay đứng trên phi tiên đạp không mà đi, đạo bào bay phần phật, vẻ lếch thếch trước đó đã biến mất, có chút tiên phong đạo cốt.