"Xem ra đã gợi nhớ lại ký ức không tốt của ngươi và ta."
"Thời gian trôi qua thật là nhanh...”
Cố Trường Ca cười nhạt, dời ánh mắt khỏi người Sầm Sương.
Sầm Sương nhìn chằm chằm vào hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi, vì thế mà đôi mắt vốn xinh đẹp hằn lên tơ máu. Nàng vẫn nhẫn nại như trước, không muốn bởi vậy mà khiến cả Vô Quy thành to lớn này phải chịu liên lụy, trường thương trong tay cũng sắp bị nàng bóp đến mức có vết rạn nứt.
Nếu như là ở nơi khác thì giờ phút này, nàng có thể bất chấp mọi hậu quả mà vọt tới liều mạng với Cố Trường Ca. Các trưởng lão còn lại ngoại trừ lão thành chủ, Quy lão, dược bà bà đều chìm vào yên lặng.