“Đều không đợi được mà nhập cuộc rồi sao?”
Toàn thân Cố Trường Ca chìm trong lôi quang, hắn nhìn vào những đòn công phạt khủng khiếp đang đánh về phía mình, khuôn mặt không hề tỏ vẻ lo lắng mà lại hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tiên môn mông lung huyền ảo lại hiện lên trên đỉnh đầu hắn một lần nữa, thậm chí còn có thể thấy rõ được một vài hoa văn tiên dân trên đó, vô cùng chân thực.
Cố Trường Ca đón lấy lôi hải đầy trời, hắn không hề để ý đến sấm sét rền vang đang giáng xuống người mình, bước chân vững vàng lại có quy luật mà đi thẳng về phía trước, bạch y không nhiễm bụi trần cũng không hề phập phồng theo từng nhịp chân.
Ầm ầm!