"Công tử..."
Tô Thanh Ca hơi trầm mặc một lát, sau đó sương mù đang che lấp thân ảnh và dung mạo lập tức tan đi, để lộ dung nhan thanh lệ tuyệt đẹp. Chỉ có điều ánh mắt nàng lại toát lên vẻ rất phức tạp, vừa buồn bã vừa giãy giụa lại vừa đau đớn.
Nhưng những cảm xúc này rất nhanh đã biến mất không còn mảy may, thần sắc nàng lạnh lùng bình tĩnh, không nhiễm bụi trần, giống như lúc nàng mới gặp Cố Trường Ca.
"Ngươi là..."
Lam Dật Phi thấy vậy thì cũng sững sờ cả người, không ngờ được chân thân của Tô Thanh Ca lại là một nữ tử thanh cao tuyệt mỹ tựa nguyệt tiên như thế.