“Không cần thiết phải giữ hắn lại.”
Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái, trong lúc đưa tay có quang hoa mịt mờ rơi xuống khiến Thác Bạt Tiêu Dao đang hôn mê bất tỉnh giật mình một cái, đột nhiên mở to mắt tỉnh lại.
Bên trong đầu hắn tựa hồ có chút hỗn loạn, cũng không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, hơi nghi hoặc mà nhìn xung quanh.
Nhưng một khắc sau, khi ánh mắt Thác Bạt Tiêu Dao vừa rơi lên trên người Cố Trường Ca thì cả người liền run lên, khó mà che giấu được sợ hãi và hận ý.
“Cố Trường Ca, sao ngươi lại ở đây?”