Trong phủ Thành chủ, Cố Trường Ca ở tạm tại một tiểu viện có cảnh vật xung quanh cực kỳ thanh u an tĩnh. Cầu nhỏ nước chảy, lầu các mái cong, còn có Lưu Hoa thanh tuyền leng keng vang dội, vô cùng lịch sự tao nhã. Hắn còn có thể nghe được tiếng đàn do Tuyên Điệp công chúa đàn tấu ở bên cạnh, réo rắt động lòng người tựa như bách điểu véo von, ngược lại có vẻ khá thanh nhàn. “Xem ra tên kia đang tìm thứ gì đó.” Thần niệm của Cố Trường Ca quét một lượt, gần như bao phủ toàn bộ Cổ Tang thành cho nên chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện ra dấu vết của vị quản gia trẻ tuổi Lâm Ân kia. Sau khi rời khỏi phủ Thành chủ, hắn lập tức hóa thành một làn khói xanh, du đãng khắp nơi trong thành, tự hồ muốn tìm tìm vật gì đó. Điều này khiến cho Cố Trường Ca không khỏi vô cùng hứng thú. Nhưng mà đột nhiên, hắn nhướng lông mày nhìn về phía một nơi nào đó ở Cổ Tang thành. Vốn dĩ nơi đó là một mảnh rừng cổ mộc sum xuê, sinh trưởng mảng lớn cổ tang và cổ hòe nhưng hầu như chúng đều đã chết. Từng gốc cây già khô cằn, rất nhiều thân cây đều rỗng ruột nhưng lại ngoan cường sống sót như từng chiếc long bàn nằm ở đây. Lúc này bên trong thân cây lại xuất hiện dị thường. ... Có khí bốc lên, thậm chí trong thoáng chốc lại có hư ảnh hiện lên, có ngàn vạn đạo kiếm khí đang đan xen nở rộ. Phảng phất như từng có một vị vô thượng Kiếm Tiên luyện kiếm ở nơi này, dưới thiên địa lạc ấn, sau khi đi qua rất nhiều tuế nguyệt thì đạo vận khí thế của hắn đã dính ở vùng đất này. “Quá tốt rồi. Rốt cuộc ta cũng tìm được.” Thân ảnh của Lâm Ân xuất hiện ở mảnh rừng dâu cổ này, trên mặt hiếm khi hiện lên vẻ kích động. Cho dù cách mấy chục vạn năm tuế nguyệt, hắn cũng có thể cảm nhận được lạc ấn của vô thượng kiếm khí ở nơi này, dù chỉ lưu lại một tia thì hắn cũng có thể nhìn ra được uy thế hồi đó của vị chủ nhân kia.
Qủa thật là không thẹn với danh xưng tuyệt thế Kiếm Tiên! “Nếu cảm ngộ ở đây thì không chừng ta có thể cảm nhận được tráng nhận của vị Kiếm Tiên kia.” Ngay lập tức, Lâm Ân không hề do dự mà tiện tay đánh ra mấy đạo kiếm quyết để phòng ngừa có người tới đây quấy rầy mình, sau đó hắn bắt đầu ngồi xếp bằng ở sâu trong rừng dâu cổ. Thần niệm của Cố Trường Ca vẫn luôn chú ý đến cảnh tượng này, khi thấy vẻ kích động trên mặt Lâm Ân, đột nhiên ánh mắt của hắn có chút nghiền ngẫm: “Nếu đã muốn truyền thừa vậy thì ta cho ngươi là được.” Hắn mỉm cười, sau đó dùng thần niệm mênh mông diễn dịch một loại ngôn ngữ cổ xưa. Qủa thật đây cũng không phải ngôn ngữ gì mà chỉ là một loại thần niệm giống như xuyên qua vạn cổ, vượt qua hàng năm mà truyền đến, dường như xuyên thấu một mảnh tinh vực vũ trụ để tái hiện thế gian. “Cái gì?” Thần thức Lâm Ân cường đại biết bao nhưng dưới sự ảnh hướng của đạo âm thần niệm này thì sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra từ khóe miệng, suýt chút nữa nứt vỡ...
Một mảnh rừng hòe không biết đã tồn tại trên thế gian này bao lâu rồi.
Rất nhiều cây hòe đã chết héo, vỏ cây nứt nẻ tựa như như từng đầu Chân Long phủ phục ở nơi này.
Bây giờ lại có âm thanh rung động truyền ra từ bên trong, phảng phất như ngàn vạn chuôi đao kiếm đang cộng minh khiến màng nhĩ người khác đau nhói, thần hồn run rẩy.