"Thật ra những sinh linh và tu sĩ ở thiên ngoại cũng không phải như tưởng tượng của các ngươi đâu, Cố công tử là người tốt, hắn không có ác ý."
A Thanh thấy thế thì thở dài, nàng đã đoán được mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, không khỏi lên tiếng giải thích để mọi người yên lòng, không cần phải e dè như thế.
Sau đó Tuyên Điệp công chúa cũng mở miệng bảo đám Trần cung phụng thả lỏng.
Dù vậy thì bọn hắn vẫn không dám xử sự tùy ý với Cố Trường Ca như trước nữa, bọn hắn luôn có loại cảm giác lông tơ dựng lên, toàn thân run rẩy.
"Chuyện về A Thanh, chúng ta quay về Hoàng Đô đã rồi hẵng nói. Nam Hoang thành đã bị phá, bên này không phòng thủ được nữa rồi." Tuyên Điệp công chúa nói.