“Yên tâm đi, sau ngày hôm nay, các thế lực đạo thống sẽ không dám đánh chủ ý lên Cơ gia nữa.”
Mà lúc này, dường như phát giác được Cơ Sơ Nguyệt khẩn trương, Cố Trường Ca ở phía trước khẽ cười một tiếng rồi nói.
Cơ Sơ Nguyệt nghe được giọng nói ôn nhuận như ngọc mà lại nhẹ nhàng chậm rãi, thoải mái tự nhiên của hắn, chẳng biết tại sao tâm tình của nàng lập tức thả lỏng hơn nhiều.
“Ừm, ta biết rồi.”
Cơ Sơ Nguyệt gật đầu tựa như gà con mổ thóc, sau đó lại dùng một giọng nói nhỏ như ruồi muỗi vo ve tiếp lời: “Sơ Nguyệt không biết phải cảm kích đại ân đại đức của Trường Ca thiếu chủ như thế nào, thật sự là không thể báo đáp…”