“Bọn hắn vẫn nên tự mình hồi tộc đi, lão phu thấy đây là ý định tốt nhất, phong tộc không ra, tìm một tiểu thế giới khó tìm ẩn nấp một đoạn thời gian, chờ sóng yên biển lặng rồi thay hình đổi dạng là được…”
“Thiên Lộc thành phá thì phá đi, vừa vặn có thể kéo dài một đoạn thời gian cho bọn ta.”
Một giọng nói khác vang lên, đó là một động phủ tối tăm.
Ánh sáng xen lẫn ở trong đó nhưng lời nói truyền ra lại có vẻ lạnh nhạt dị thường, chẳng buồn để ý tới sinh tử của sinh linh trong Thiên Lộc thành.
Quả thực thì trong mắt bọn hắn, nếu không cố kỵ tộc đàn ở sau lưng thì e rằng ngay cả sinh tử của Bát Hoang thập vực cũng sẽ không để ý tới.