"Thấy ngươi vẫn còn nhảy nhót tưng bừng là ta an tâm rồi. Bây giờ Thượng Giới chinh chiến Bát Hoang thập vực, Thiên Lan giới đứng mũi chịu sào, ngươi cứ chạy lung tung như vậy thì làm sao ta có thể an tâm được? Lỡ như ngươi chết ở chỗ này, như vậy chẳng phải sau này ta sẽ mất đi một niềm vui sao? " Cố Trường Ca trả lời với sắc mặt rất là nghiêm túc.
"Nói nhiều như vậy làm gì, ta cảm giác câu cuối cùng của ngươi mới là lời nói từ đáy lòng." Cố Tiên Nhi trừng mắt với hắn.
Cố Trường Ca khẽ cười, sau đó ánh mắt mới nhìn về hướng bọn người Thẩm Nhàn Nhi, Lý Tu, Yêu Nguyệt thánh nữ.
Khi hắn đang nói chuyện với Cố Tiên Nhi thì những người còn lại đều câm như hến, không ai dám đánh gãy.
Giờ phút này, trong lòng Yêu Nguyệt thánh nữ bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng sau khi khẽ nhìn về phía Lý Tu, thấy thần sắc trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, bây giờ, nàng mới thở phào một cái.