Lý Tu thấy thần sắc của Cố Tiên Nhi và Thẩm Nhàn Nhi không hề có bất kỳ biến hóa nào, vẫn thờ ơ như cũ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn không khỏi nhướng mày rồi bật cười, “Ta thật có chút bất ngờ, không nghĩ tới có một ngày ta sẽ lưu lạc tới tình trạng bị người khác coi thường như vậy, thật sự rất thú vị."
Thẩm Nhàn Nhi vẫn luôn mang lá hôn thư năm đó bên mình, giờ phút này nàng lại lấy ra chuẩn bị xé bỏ.
Nghe nói như thế, nàng và Cố Tiên Nhi không khỏi cau mày, cả hai cảm giác Lý Tu dường như có chút quá tự cho mình là đúng.
Cho dù hắn che giấu tung tích bất phàm, chẳng lẽ hai người nên vì vậy mà cung cung kính với hắn sao, rồi vì vậy mà hối hận?