Tống Ấu Vi khẽ cười nói: “Không có cách nào, chuyện phụ thân bàn giao, không thể thoát được, chẳng lẽ Quân Phàm huynh có chuyện gì tìm ta sao?”
Khi nàng nói chuyện có vẻ rất duyên dáng hào phóng, cực kỳ ôn nhu tự nhiên, dường như đối với ai cũng sẽ là dáng vẻ này.
Quân Phàm nghe vậy cười nói: “Vốn định hỏi ngươi chuyện của vị đại nhân vật trên thượng giới mấy ngày gần đây, nhưng hiện tại xem ra hẳn là không cần nữa.”
Vừa nói vừa nhìn nam tử trẻ tuổi tựa như thần linh hạ phàm kia đang ngồi trên đỉnh Thánh Sơn, đang nói chuyện rất vui vẻ với Hi Dao Nữ Hoàng.
Tống Ấu Vi có chút kinh ngạc, theo sau nói thẳng: “Hóa ra Quân Phàm huynh muốn hỏi là chuyện liên quan đến Trường Ca thiếu chủ, tuy ta cũng từng gặp hắn một lần, nhưng hắn cho ta cảm giác đầu tiên rất không tệ, đó là một nam tử hoàn mỹ thậm chí là cái loại hoàn mỹ đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực.”