Tà Thi Phật Tôn nở nụ cười, thế nhưng trong mắt mang theo nước mắt nói:
“Hắn đã từng là bỉ ngạn ở trong lòng của ta, nhưng xương cốt chất đầy thiện giả… Ngươi nói cho ta biết, ngay cả hắn cũng không hề từ bi, ngay cả hắn cũng không hề thương hại… Trên thế gian này, ngoại từ tử vong thì sinh linh còn có thể có được một kết cục nào tốt hơn chăng?”
“Đại quang minh? Đại từ bi? Ở kiếp này cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi.”
Trong bóng tối, xương trắng đìu hiu, vương toạ đột ngột mọc lên từ mặt đất bên trong bóng tối, một tồn tại không thể nói đang ngồi ở bên trên vương toạ, hờ hững nhìn về phía chúng sinh.
Kiếp trước Phật Tôn đã từng cầu bỉ ngạn, từng đuổi theo niết bàn, thế nhưng bởi vì nhìn thấy cảnh tượng này mà tín niệm đổ nát.