“Thế tôn dùng cơ thể để chắn lỗ hổng của trời… Nơi này, chúng ta đến thủ.
Có một cường giả tuyệt thế cầm côn sắt ngửa mặt lên trời hét to, hắn ta đã lấy ra thần binh của chính mình, dùng tính mệnh để làm dẫn, phóng về phía cây gai kia, kéo dài sức sống cho cây gai.
“Ha ha ha… Khói xám ở trong vũ trụ này không tăng thêm nhiều nữa, Thế Tôn đã thành công, hắn sử dụng thân thể để tu bổ lỗ hổng của trời thành công, ha ha ha… Cây của hắn… Không thể diệt.”
Có một vị Hoàng Đế cái thế cười lớn, nước mắt tuôn ra, hắn ta ném ra một thanh trường thương, giống như sao chổi xẹt qua đêm tối.
“Lấy thần giản của ta, đốt mệnh hồn của ta… Không thể theo Thế Tôn đi thì chỉ có thể bùng cháy ở chỗ này.”