“Khê nhi, con phải cố gắng trưởng thành, có thể đi theo bên cạnh Lý tiền bối là đại cơ duyên khoáng thế. Lão nhân gia ngài không thua gì cự đầu ở Thần Vực. Nếu như có một ngày, con có thể trưởng thành đến trình độ trấn áp toàn bộ Thần Vực... Như vậy sẽ không còn bất cứ thứ gì ngăn được con.”
Vân Khê nghe vậy, trong đôi mắt to mang theo vô số nghi vấn, nhưng nàng hiểu được, nếu cha mình đã không muốn nói thì bất kể mình truy vấn thế nào đều sẽ vô dụng.
Nàng nhỏ giọng thì thầm:
“Con hiện tại mặc dù vẫn chưa thể trấn áp toàn bộ Thần Vực, nhưng Đại Ma Vương có lẽ có thể...”
Vân Ẩn Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, vuốt vuốt đầu con gái mình, nói: