“Lúc đó ta rất muốn học, vì vậy ta hỏi đại ca ca hắn muốn đi đâu, muốn làm chuyện gì, ta có thể làm giúp hắn… Dù sao ta chính là Ma Hung, ta lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp hắn hoàn thành được.”
Trên mặt Ma Hung mang theo sự hồi ức, khoé miệng đều nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Đại ca ca nói cho ta biết hắn muốn đi cứu một ít sinh mệnh, giống như là gà con cá nhỏ cỏ nhỏ cây nhỏ ở trong sân cũng là một loại sinh mệnh… Sau này ta mới biết là hắn đi cứu toàn bộ thế giới.”
“Lúc đại ca ca sắp đi, hắn lấy ra một miếng ngọc, hắn nói cho ta biết miếng ngọc đó có thể ghi lại tất cả thế gian, trong ngọc đã ghi chép xuống những ngày ta ở lại trong tiểu viện, đó là một mặt hiền lành nhất của ta, để cho ta vĩnh viễn sẽ không quên đi sự thiện lương của mình, hắn cũng sẽ giúp ta ghi nhớ kỹ sự thiện lương của ta.”
“Hắn nói con người nhất định vĩnh viễn phải nhớ được sự thiện lương ở chỗ sâu nhất trong lòng của bản thân mình, đó chính là ngọn đèn sáng quay trở về khi lầm đường lạc lối… Những lời này, ta mãi mãi cũng sẽ không quên.”