“Khụ, khụ, khụ khụ!”
Luân Nạp tỉnh dậy, nhìn thấy bọn người đoàn trưởng, hắn thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho đoàn trưởng mở chiếc hộp mà hắn mang theo.
Hoàng Đông Kiệt không chậm chạp, hắn mở hộp ra thì thấy đó là cỏ trường thọ.
“Đoàn, đoàn trưởng, ta, ta biết tính cách của ngươi, giấc mộng không thành sẽ không chịu bỏ qua, nhưng ngươi đã già yếu rồi...!”
“Tình cờ có được loại cỏ trường thọ này, mười năm nữa, đoàn trưởng hẳn là có thể thực hiện được ước mơ của mình!”