Hoàng Đông Kiệt và Hắc Hoàng đang trò chuyện, bọn họ không biết Hoàng Khải đã đổ bao nhiêu nước. Hắn bị Ma Nữ ức hiếp đến mức khó có thể đánh trả.
Không để ý một chút, Hoàng Khải đã bị Ma Nữ giữ chặt trên mặt đất, viên pha lê sắc bén ngưng tụ từ sương mù màu hoa anh đào bị Ngụy Nhạc Dao cầm trong tay, ra vẻ sắp đâm vào trái tim Hoàng Khải.
Hoàng Khải bắt lấy tay Ngụy Nhạc Dao, ngăn Ngụy Nhạc Dao đâm hắn.
“Mặc dù ngươi sát khí bừng bừng, nhưng ta có thể cảm giác được, ngươi căn bản không có ý định giết ta!”
Hoàng Khải nhìn Ma Nữ đang ngồi trên người mình, mặc dù không mấy quen thuộc với tính cách Ma Nữ của Ngụy Nhạc Dao, nhưng cho đến bây giờ, làm sao hắn còn không biết Ma Nữ này thực sự không muốn giết mình.