Kiếm Môn vào bảy người, hắn một, sư phụ Kiếm Chủ của hắn, Ngô Trị Thông, Lý Giang Hải, sư phụ trước kia kiêm nửa nhạc phụ của hắn là Tô Thắng Tề, còn có hai trưởng lão.
Chu Trần Phi và Tô Tiểu Xảo không được vào, chuyện này khiến Tô Tiểu Xảo luôn bĩu môi không nói lời nào.
Hoàng An Trạch không khỏi quay đầu nhìn về phía Ngũ Độc Giáo, phát hiện Lạc Nhu Vân đứng ngoài vòng, hắn liền yên tâm, người của Ngũ Độc Giáo không cho Lạc Nhu Vân vào mạo hiểm. Ánh mắt Hoàng An Trạch lại đảo khắp bốn phía, thấy Cố Thiên Ca và sư phụ một tay của hắn trong đội ngũ, không có gì bất ngờ, thấy ánh mắt truyền đến của các vị Tông Sư đại lão, hắn cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt không ưa hắn, hoặc mang theo địch ý, hắn trực tiếp làm ngơ. Nhìn đến chỗ Bất Lương Nhân, tầm mắt của hắn dừng lại lâu hơn một chút, hơn một trăm người, ngoài Lý Quý cầm đầu, nghe nói còn có mấy vị Bắc Đẩu ba mươi sáu sao đến.
Sau đó hắn nhìn thấy một nữ nhân họa quốc yêu dân ở bên trong.
Có thể nói, ngoài ánh mắt của rất nhiều Bất Lương Nhân không dám dừng trên người nàng, thì người của các môn phái xung quanh đều nhìn nàng đến mức sắp xuyên thủng.