“Những trưởng bối của ta đều vào mộ và cùng với đạo thánh trộm mộ đương đại La Phi Ngư đi phá cơ quan bẫy rập, những đệ tử còn lại của Ngũ Độc Giáo lại luôn cung kính với ta, khiến ta không có người để nói chuyện!”
“Ở núi Thái Uyên này ta chỉ quen biết ngươi, ta không tìm ngươi thì tìm ai?”
“Hơn nữa nơi đây của ngươi có trái cây để ăn, phải biết rằng triều đình các ngươi không quan tâm đến chúng ta, để cho các môn phái tự giải quyết chuyện ăn uống!”
“So đồ ăn thì triều đình các ngươi vẫn đủ sung túc hơn, trái cây đều được vận chuyển đến bằng cả đoàn xe!”
“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ăn một chút trái cây của ngươi thì có gì quá đáng đâu?” Lạc Nhu Vân nói xong, miệng nhỏ cắn một miếng lê thật mạnh.